PhápTrả lời phỏng vấn tờ L’Équipe ngay trước sinh nhật thứ 50, HLV Zinedine Zidane nói về khả năng dẫn dắt PSG, tuyển Pháp và dấu ấn quá khứ với Real.
– Ông nghĩ sao về khả năng dẫn dắt PSG?
– Đừng bao giờ nói không bao giờ, đặc biệt khi bạn theo nghiệp huấn luyện. Khi còn thi đấu, tôi có thể chọn và đến hầu hết CLB. Nhưng là HLV, tôi không có đến 50 lựa chọn, mà chỉ có hai hoặc ba bến đỗ tiềm năng thôi. Nếu trở lại làm việc ở cấp CLB, tôi muốn cùng CLB đó chiến thắng, và đấy là tôi đã nói khiêm tốn rồi.
– Đã có những tin đồn ông được Man Utd liên hệ. Ông nghĩ sao về việc này?
– Tôi hiểu, nhưng tôi không thạo tiếng Anh. Tôi biết có nhiều HLV không cần nói tiếng bản địa vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhưng tôi làm việc theo cách khác. Có nhiều yếu tố đi kèm, đó là bối cảnh toàn cầu, và tôi biết mình cần gì để chiến thắng.
– Mong muốn của ông lúc này là gì?
– Tôi vẫn muốn làm HLV. Nhưng tôi muốn đến nơi mình có thể làm chủ dự án.
– Làm HLV tuyển Pháp thì thế nào?
– Chắc chắn rồi. Tôi hy vọng một ngày nào đó có thể dẫn dắt tuyển Pháp. Khi nào ư? Điều đó không phụ thuộc vào tôi. Nhưng tôi chưa xong việc với “Les Bleus”. Tôi muốn đoạt danh hiệu cùng Pháp, với tư cách HLV. Tôi được triệu tập lên ĐTQG khi còn là cầu thủ, và đó là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra với tôi. Thực sự, đó là đỉnh cao trong sự nghiệp của tôi. Với những khoảnh khắc như vậy và bây giờ là HLV, tuyển Pháp luôn in trong tâm trí tôi.
– Ông nghĩ thế nào về cơ hội thành công nếu kế nhiệm Didier Deschamps?
– Tôi không biết. Nhưng điều đó sẽ được thực hiện, bởi một người nào đó, và tại thời điểm nào đó. Khi nói muốn dẫn dắt tuyển Pháp, tôi chỉ giả định như vậy thôi. Hiện tại, Pháp định hình được đội ngũ, với mục tiêu rõ ràng. Và khi cơ hội đến, tôi sẽ ở đó và cố gắng nắm lấy. Một lần nữa, điều đó không phụ thuộc vào tôi. Mong muốn cao nhất của tôi là dẫn dắt Pháp. Đây là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất của tôi.
– Nhiều người nói rằng ông may mắn khi đoạt ba chức vô địch Champions League liên tiếp cùng Real. Ông thấy sao?
– Vô địch Champions League không bao giờ là may mắn. Đó là công việc khó khăn, và càng khó khăn hơn nếu vô địch ba lần liên tiếp. Tôi đã làm việc điên cuồng. Các cầu thủ tin tưởng tôi, và tôi tin tưởng họ. Khi vô địch, tôi không ngạc nhiên vì toàn đội đã cống hiến hết mình.
– Trận chung kết nào có ý nghĩa nhất với ông?
– Chiến thắng trước Juventus năm 2018 là trận đấu trọn vẹn nhất. Ngoài ra còn vì đối thủ là Juventus, nơi tôi không thể vô địch Champions League khi còn thi đấu chuyên nghiệp.
– Ông nói gì với các cầu thủ ở giờ nghỉ giữa hai hiệp chung kết đó?
– Khi trở lại phòng thay đồ, tôi để các cầu thủ nghỉ ngơi. Họ cần hồi phục. Nói chuyện trong 15 phút không giúp ích được gì. Những lời của tôi không được tiếp nhận, hoặc không hiệu quả.
– Theo ông, vô địch Champions League hay La Liga khó hơn?
– Vô địch Champions League thật tuyệt vời, nhưng điều khó nhất và đẹp nhất sau mùa giải là đoạt La Liga. Danh hiệu Champions League rất danh giá, được nhiều người mơ ước, nhưng vô địch La Liga cũng rất khó khăn. Chúng tôi chỉ có thể đăng quang nếu nỗ lực từng buổi tập, từng ngày, từng trận đấu. Đoạt cú đúp La Liga và Champions League – năm 2017, vì thế, là thành tích đáng tự hào.
– Ông quản lý đội hình với nhiều ngôi sao tại Real thế nào?
– Tôi từng có những trải nghiệm như họ, nên điều đó khá hữu ích. Nhưng trên hết, bạn không nên coi trọng mình hơn các cầu thủ. Bạn không nên làm họ khó chịu. Tôi không có cái tôi lớn như vậy. Tôi từng làm việc với nhiều cầu thủ hoặc HLV có cái tôi lớn, và muốn được coi trọng hơn những thành viên còn lại.
– Mối quan hệ giữa ông và Real hiện thế nào?
– Tôi có thể đến sân Bernabeu bất cứ khi nào tôi muốn. Họ dành riêng một khu vực cho tôi. Các con và bạn bè tôi cũng thích điều đó. Tôi cũng có mặt ở Stade de France để xem trận chung kết Champions League với Liverpool.
– Ông thấy thế nào về phong độ của Karim Benzema mùa vừa qua?
– Tôi coi Benzema như em trai. Chúng tôi vẫn nhắn tin cho nhau. Tôi không ngạc nhiên về những gì cậu ấy đang làm, bởi tôi hiểu khả năng của Benzema. Cậu ấy thật tuyệt vời. Benzema có đoạt Quả Bóng Vàng mùa này không? Không chỉ tôi đâu, mà toàn thế giới đều có câu trả lời rồi.
– Cảm xúc của ông thế nào khi giành Quả Bóng Vàng?
– Tôi được vinh danh năm 1998 ở tuổi 26, sau khi vô địch World Cup. Khi đó, tôi là cầu thủ hay nhất thế giới và mọi thứ thật đẹp. Nhưng sau đó mọi thứ là thảm họa. Sau khi vô địch World Cup, bạn muốn thư giãn, nghỉ ngơi và tôi đã làm đúng như vậy. Thật khó để tìm lại phong độ, và tôi phải trả giá. 1998 là năm tôi đạt phong độ cao nhất, còn 1999-2000 là mùa giải đẹp nhất, không chỉ trên phương diện cá nhân, mà còn cùng tuyển Pháp.
– Tại sao ông quyết định gia nhập Real hè 2001?
– Tôi vừa bước sang tuổi 29 và Real là mảnh ghép còn thiếu trong sự nghiệp. Tôi cần được thúc đẩy, một thử thách mới. Chủ tịch Florentino Perez cũng vậy.
– Có giai thoại Perez viết lời nhắn mời ông sang Real lên chiếc khăn ăn. Thực hư thế nào?
– Chúng tôi ngồi cùng nhau ở một chiếc bàn lớn tại Monaco, và ông ấy đưa tôi chiếc khăn ghi dòng tin nhắn “Cậu có muốn đến Real không?”. Và tôi viết “Có” lên chiếc khăn đó. Đến giờ, tôi vẫn thắc mắc tại sao mình lại trả lời Perez bằng tiếng Anh.
– Vì sao ông chọn áo số 5 ở Real thời đó?
– Lúc đến Madrid, Perez nói rằng đội chỉ còn trống áo số 5, và tôi đáp lại rằng không có vấn đề gì. Nhưng con số 5 đó đã mang lại cho tôi rất nhiều. Tôi có năm năm thi đấu cho Juventus, rồi năm năm cuối sự nghiệp cùng Real. Có những điều không thể tin được gắn với con số đó trong đời. Tôi góp công vào năm chức vô địch Champions League cùng Real. Khi đến khách sạn, tôi cũng thường ở tầng năm. Có những điều thật đặc biệt.
– Ông đánh giá thế nào về pha vô-lê vào lưới Leverkusen ở chung kết Champions League 2002?
– Tôi không biết liệu đó có phải là bàn đẹp nhất sự nghiệp của tôi hay không, có thể là như vậy. Nhưng nói đây là một trong những bàn quan trọng nhất cũng đúng. Tôi cần chức vô địch Champions League đầu tiên trong sự nghiệp, và thể hiện tầm ảnh hưởng cho Real ở trận đấu quan trọng.
Pha tạt bóng của Roberto Carlos không đẹp lắm, nhưng hướng đến vị trí của tôi, và mọi thứ kết thúc thật tuyệt vời. Đó là pha bóng chỉ diễn ra một lần trong đời. Tôi cố gắng thực hiện lại cú vô-lê như vậy trong một số quảng cáo, nhưng đều không thành công. Tôi không thể thực hiện như trong trận đấu gặp Leverkusen nữa.
– Hành trình tại World Cup 2006 không khép lại như mong muốn. Ông thấy sao?
– Tôi chấn thương sau khi ghi bàn ở vòng 1/8 gặp Tây Ban Nha. Tôi bị sưng ở đùi và hầu như không ai biết về nó. Các bác sĩ kiểm tra chấn thương và yêu cầu tôi nghỉ trận tứ kết gặp Brazil. Tôi đáp lại rằng “Không đời nào”. Họ làm tất cả những gì có thể, và tôi cũng cố gắng hết sức để thi đấu. Mỗi trận đấu đều có thể là trận đấu cuối cùng của tôi, và tôi muốn tận hưởng từng giây của nó”.
– Thế còn trận chung kết và cú húc đầu vào ngực Marco Materazzi?
– Đó không phải là trận đấu hay nhất của Pháp, và cá nhân tôi. Hôm đó, mẹ tôi rất mệt. Bà ấy nói chuyện điện thoại với chị gái tôi nhiều lần trong ngày. Tôi biết mẹ không được khỏe. Mọi thứ không nghiêm trọng lắm, nhưng tôi rất lo lắng. Rồi Materazzi xúc phạm chị tôi, người lúc đó đang chăm sóc cho mẹ tôi. Tôi bị xúc phạm nhiều lần rồi và không có gì xảy ra. Nhưng hôm đó, tôi có nhiều cảm xúc hơn và mọi chuyện đã xảy ra. Tôi không tự hào, nhưng phải chấp nhận. Đó là một phần trong hành trình, câu chuyện của cuộc đời tôi. Đó là lý do tôi nói chưa xong việc với tuyển Pháp. Tôi không muốn khép lại mọi thứ như vậy.
– Cảm xúc của ông thế nào khi sang tuổi 50 ngày 23/6?
– Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tôi muốn tận hưởng mọi thứ và tôi yêu cuộc sống của mình. Tôi là người hướng ngoại và làm những gì mình thích. Nếu suy nghĩ quá nhiều, có khả năng bạn sẽ làm hỏng mọi chuyện. Tôi làm mọi thứ từ trái tim và mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Sức khỏe rất quan trọng và tôi luôn chăm sóc bản thân. Tôi thích đi dạo và thường xuyên chơi paddle tennis. Mọi thứ đều là một phần của cuộc sống của tôi. Vợ tôi cũng vậy, chúng tôi vẫn sống theo phong cách cũ.
Hồng Duy