Còn quá sớm để đưa ra bất kỳ kết luận nào về cơ hội của Manchester United trong việc cạnh tranh ngôi vương Premier League mùa tới. Tuy nhiên, Erik ten Hag đang biến “Quỷ đỏ” thành một tập thể đầy hứa hẹn.
Khi còn dẫn dắt Ajax, Ten Hag nổi tiếng với cách tiếp cận trận đấu linh hoạt và không áp đặt cầu thủ vào một vị trí cố định. Man Utd có thể hoạt động dựa trên triết lý này, khi Ten Hag lấy sơ đồ 4-2-3-1 làm chủ đạo.
Cách Man Utd di chuyển và xây dựng lối chơi
Với việc Cristiano Ronaldo vắng mặt trong chuyến du đấu hè, Anthony Martial đã có cơ hội chứng tỏ giá trị trong vai trò trung phong. Trong khi đó, Bruno Fernandes tự do hoạt động phía sau ở vị trí “số 10”. Một điểm thấy rõ là cả hai đang đóng góp tích cực vào lối chơi chung.
Mùa trước, cách Man Utd kiểm soát bóng tương đối dễ đoán. Các cầu thủ hiếm khi di chuyển ra khỏi vị trí được định sẵn khiến những pha chuyền bóng trở nên dễ bị bắt bài.
Có ý kiến cho rằng cách chơi này phần nào bị ảnh hưởng bởi Ronaldo. Man Utd luôn tìm cách đưa bóng tới chân Ronaldo mỗi khi có thể. Đây là vấn đề của Man Utd. Họ bỏ qua các phương án lên bóng tốt hơn, chỉ để dồn bóng cho CR7.
Sau 3 trận đấu dưới thời Ten Hag, mọi thứ thay đổi. Các pha di chuyển và chuyền bóng được thực hiện một cách rõ ràng, đồng bộ và có mục đích. Một số thời điểm, Fernandes di chuyển vào khoảng trống gần tiền đạo cắm. Luke Shaw cũng tiến sát vào trung lộ để tạo độ dày trên hàng công, mở ra nhiều lựa chọn trong việc phá vỡ phòng tuyến đối phương.
Yếu tố quyết định trong lối chơi của Man Utd nằm ở việc luân chuyển bóng từ hàng thủ. Khi Man Utd bị áp sát, một trong hai tiền vệ trung tâm, điển hình là Fred hoặc Scott McTominay, lùi xuống hàng phòng ngự đồng thời dạt sang hai biên để nhận bóng và bắt đầu triển khai đường chuyền lên phía trước.
Khi ấy, hai hậu vệ cánh cũng được giao nhiệm vụ cụ thể. Họ lập tức dâng cao và tự định vị mình ở khu vực hành lang trong (vị trí giữa trung vệ và hậu vệ cánh – PV). Như vậy, khi Fred cầm bóng, có nhiều phương án để tiền vệ này xử lý.
Bàn thắng thứ 3 của Man Utd vào lưới Crystal Palace là một ví dụ điển hình. Từ vị trí của David de Gea, bóng được luân chuyển cho Lindelof trước khi tới chân Fred. Tiền vệ người Brazil chuyền nhanh lên phía trên, Anthony Martial nhận bóng và kiến tạo cho Jadon Sancho băng xuống dứt điểm thành bàn.
Các cầu thủ giữ cự ly đội hình hợp lý, liên tục thực hiện những pha chuyền bóng ngắn để thoát pressing. Man Utd chơi có ý đồ hơn và lối đá dần được định hình.
Cách Man Utd pressing
Khi mất bóng, yêu cầu của Ten Hag là pressing. Nhưng Ten Hag muốn các học trò pressing một cách thông minh, thay vì đuổi theo bóng quyết liệt nhưng kém hiệu quả. Khi Rangnick đảm nhận vai trò tạm quyền mùa trước, sự phấn khích xuất hiện. Tất cả tin rằng Man Utd sẽ chơi pressing tích cực hơn với cường độ cao.
Tuy nhiên, “Quỷ đỏ” cuối cùng không thể phát triển theo cách này và có ý kiến cho rằng Rangnick không tin các cầu thủ trong đội hình hiện tại có đủ khả năng chơi theo cách đó.
Với Ten Hag, Man Utd bắt đầu pressing nhưng có chừng mực. Chìa khóa nằm ở những cầu thủ di chuyển theo sau một động thái pressing. Các cầu thủ ở tuyến đầu như tiền đạo cắm, tiền đạo cánh hoặc “số 10” sẽ trực tiếp thực hiện pha pressing, cùng lúc đó hàng tiền vệ và hậu vệ cánh hoạt động tích cực ở phía sau để cắt đường chuyền.
Trước khi cầu thủ đối phương chuyền bóng để thoát khỏi một pha pressing, cầu thủ ở phía sau của Man Utd lập tức áp sát, di chuyển vào vị trí trước mặt của cầu thủ đội bạn vốn có khả năng nhận đường chuyền.
Ten Hag không muốn các học trò đuổi theo bóng. Ngược lại, mọi cầu thủ cần phải tham gia vào tình huống pressing, giành lại quyền kiểm soát từ một đường chuyền kém của đối phương, sau khi bị áp sát.
Man Utd chỉ mới chơi 3 trận giao hữu đầu mùa, nhưng những mặt tích cực bắt đầu xuất hiện. Với Christian Eriksen và thậm chí trong trường hợp chiêu mộ được Frenkie de Jong, những bậc thầy chuyền bóng, lối đá của Man Utd hứa hẹn còn mượt mà và gọn gàng hơn nữa.