Với 14 chức vô địch Champions League, Real từ lâu được đồng nghĩa với chiến thắng. Nhưng chừng đó chưa đủ, vì họ còn có văn hóa chiến đấu chống lại nghịch cảnh.
Trong một năm, Real hứng chịu hai cú “quay xe”: một từ các chiến hữu hứa thành lập Super League và một từ Kylian Mbappe. Không có Super League, Real mất đi cơ hội vàng để tăng nguồn thu cho CLB, trong bối cảnh sức hút của La Liga đã sa sút đáng kể sau sự ra đi của Lionel Messi và Cristiano Ronaldo. Không có Mbappe, Real mất đi một nhân tố then chốt cho kế hoạch tạo ra đế chế mới. Quan trọng hơn, họ mất rất nhiều thể diện và thời gian, dù chấp nhận hy sinh mấy kỳ chuyển nhượng để dồn tiền cho một người không bao giờ tới.
Nhưng phía cuối đoạn đường, Real có quyền ngạo nghễ với hai danh hiệu quan trọng nhất: La Liga và Champions League, dù đội hình thuộc hàng “bình dân” bậc nhất lịch sử và tuổi đời trung bình ngỡ như chuẩn bị đi… nhận lương hưu.
Mbappe sẽ là Quả Bóng Vàng của tương lai, đa số đều nói thế. Nhưng tương lai nào thì… chưa biết. Vì ngay mùa này, không ai xứng đáng với danh hiệu ấy hơn là Karim Benzema, đàn anh của Mbappe ở tuyển Pháp. Khi biết Mbappe quyết định ở lại PSG, Benzema rất bình thản. Anh nói Real vẫn sẽ tiến lên vì “chúng tôi là Real Madrid”. Và vài ngày sau, chính anh trở thành người thủ quân mới nhất trong lịch sử Real nâng cao Cup Champions League danh giá.
Ở Real, người ta nói rằng thành công không đến từ siêu sao hay những vị chủ tịch hào nhoáng, mà đến từ tinh thần kiêu hãnh được gọi là Madridismo, thứ tinh thần hun đúc bằng huy hoàng lẫn điêu tàn của trăm năm lịch sử. Một thành tố hiển nhiên trong đó là văn hoá chiến thắng. Hãy nhìn số Cup trong phòng truyền thống của Real, và đặc biệt là 14 danh hiệu Champions League đã tôn họ lên bậc anh cả của châu Âu, khiến UEFA tức giận đến mấy vẫn không thể xuống tay trừng phạt vụ Super League.
Nhưng CLB này còn có văn hóa chiến đấu nữa. Hãy nhìn Benzema. Với tấm băng thủ quân trên tay, anh thay Sergio Ramos làm thủ lĩnh cũng như Ronaldo làm tay săn bàn hàng đầu. Anh là ngôi sao cuối cùng của “dải ngân hà 2.0”, được Chủ tịch Florentino Perez mang về năm 2009 để đặt nền tảng cho sự trị vì lần thứ hai của ông tại Bernabeu, cùng với Kaka, Ronaldo, Xabi Alonso… Sau 13 năm, chỉ còn lại Benzema, dùng tài năng và kinh nghiệm để dìu dắt thế hệ đàn em với những Federico Valverde, Eduardo Camavinga, Rodrygo hay Vinicius Jr. Sau trận chung kết hôm qua, có lẽ Real càng củng cố quan điểm: khi thời thế thay đổi, nếu bạn không thể mua ngôi sao thì hãy tự tạo ra nó. Như chính Real đã tạo ra Benzema vậy!
Sẽ rất khó trả lời câu hỏi mang tính nhân quả: rốt cục thì Toni Kroos, Luka Modric, Benzema hay Thibaut Courtois đã vươn lên đỉnh cao nên được về Real hay nhờ về Real mà họ vươn tới đỉnh cao? Modric có thể giành Quả Bóng Vàng ở một nơi khác, ngoài Real? Benzema đã chơi tuyệt hay mùa này, nhưng liệu viễn cảnh anh giành Quả Bóng Vàng có hiện hữu nếu không đá cho sân Bernabeu? Nhưng có một điều rõ ràng rằng đá cho Real là con đường tốt nhất để một cầu thủ khai phá hết tiềm năng. Vài ngày trước trận chung kết, Carlo Ancelotti nói với báo giới: “Tôi bảo Thibaut là thỉnh thoảng trên sân tập phải để cho các tiền đạo của mình đá vào vài quả, để họ còn tự tin chứ”. Khi đó, Thibaut đáp lại: “Chính việc không thể sút thủng lưới tôi mới làm cho họ tự tin chứ”.
Thật vậy. Courtois đã có một màn trình diễn hoàn hảo trước Liverpool. Anh chặn mọi lối vào khung thành và chờ đợi khoảnh khắc quyết định từ đầu sâu bên kia. Đó là cách anh giúp Real bám trụ trong các trận đấu lượt về với Paris Saint-Germain, Chelsea và Man City, với niềm tin là các tiền đạo Real sẽ biết cách tạo ra điều kỳ diệu. Cứ càng dồn ép họ, càng hoài nghi họ, họ càng lỳ lợm đến đáng sợ. Trước trận chung kết, Michael Owen dự đoán Liverpool sẽ đánh bại Real 3-0. Hậu vệ Dani Carvajal nói ngay: “Cảm ơn vì đã trao cho chúng tôi động lực”.
Nhìn lại lịch sử, sẽ thấy Real luôn mang tinh thần chiến binh bên mình. Bạn hẳn chưa quên cú đánh đầu của Ramos ở phút bù giờ thứ ba của trận chung kết Champions League 2014, để rồi sau đó kết liễu hoàn toàn ý chí của Atletico trong hiệp phụ. Chung kết Champions League 2002, Real không chỉ thắng Leverkusen nhờ cú vô-lê biểu tượng của Zidane mà còn bởi những pha cứu thua thần kỳ của Iker Casillas trong những phút cuối. Hay chung kết 1998, đá với đội bóng mạnh nhất thế giới khi ấy là Juventus, Real đã ghi bàn với cơ hội gần như duy nhất mà họ có. Đó là Madridismo, khi sự hào hoa đi liền với mồ hôi và máu. Bộ ba của Real mùa này: Casemiro, Kroos và Modric là minh chứng rõ nét nhất. Họ vừa là nghệ sĩ, vừa là công nhân. Và họ đã cùng nhau bám trụ trước những hàng tiền vệ khủng nhất châu Âu, với lối đá pressing nghẹt thở của những Chelsea, Man City và Liverpool.
Nhưng đường đến vinh quang của Real không chỉ có công lao của đội cận vệ già. Real chỉ có những màn lật kèo ngoạn mục ở những vòng knock-out nhờ đôi chân của những tài năng trẻ.
Nhiều năm gần đây, Real không theo đuổi một triết lý bóng đá cụ thể. Khi Zidane và Ancelotti cần thay người, thỉnh thoảng họ còn… hỏi cầu thủ. Cứ tung các cầu thủ Real vào sân, họ sẽ biết cách kết nối với nhau với sự dẫn lối là chiếc logo trên ngực áo. Chính chiếc logo mà Vinicius Jr đã hôn sau khi ghi bàn duy nhất của trận chung kết. Anh khép lại một mùa giải tiến bộ vượt bậc nhờ Mbappe không đến mùa hè năm ngoái. Và bây giờ, anh sẽ thay chính Mbappe để làm hiện tại và tương lai của Real. Một câu hỏi hấp dẫn vì thế được đặt ra: bạn nghĩ Mbappe và Vinicius ai sẽ giành Quả Bóng Vàng trước?
“Cú quay xe” của Mbappe thực ra không phải lần đầu tiên Real dồn hết hy vọng vào một ngôi sao nhưng vỡ mộng. Neymar thậm chí từng đến sân tập sau nhiều năm được Real theo đuổi, nhưng rốt cục anh lại sang Barca. Và hãy nhìn xem: trong chín năm kể từ khi Neymar “bẻ kèo” với Real để gia nhập Barca vào năm 2013, Real đã giành ba La Liga, một Cup Nhà vua, năm Champions League, bốn World Cup các CLB… Trong khi đó, với việc rút hầu bao mua và trả lương cho Neymar, Barca chính thức lao vào công cuộc tạo ra dải ngân hà và giờ ngập chìm trong nợ, đến nỗi không thể giữ nổi biểu tượng Lionel Messi, đành nhìn anh sang Paris làm đồng đội của… Mbappe.
Sau khi mua hụt Neymar, Real cũng lập tức chuyển sang chiến lược: mua những người sắp trở thành Neymar. Đó là lý do Vinicius Jr và Rodrygo đang ở đây. Real không mua được Neymar, họ tạo ra Neymar cho mình. Với Mbappe cũng thế thôi. Chính sự linh hoạt, thích nghi và không đắm chìm trong thất bại giúp Real hình thành tư duy hướng thượng để tiếp tục làm anh cả của châu Âu. Trước trận chung kết, Alexander Arnold giơ sáu ngón tay để chụp hình, khoe Liverpool đã đoạt sáu chức vô địch Champions League và chờ danh hiệu thứ bảy. Ở Real có lẽ không ai có đủ… 14 ngón tay để chụp hình đáp trả.
Huyền thoại 14 chiếc Cup C1/Champions League khởi đầu vào năm 1956. Real đánh bại Stade de Reims 4-3 dù bị dẫn hai bàn chỉ sau 10 phút. Trận đấu ấy tổ chức tại… Paris. Và giờ, lại là Paris, người ta thấy họ vẫn lừng lững trong một mùa giải cuồng phong.
Ở Bernabeu, sẽ chẳng có khoảng trống nào do Mbappe để lại. Chỉ có khoảng trống trong phòng truyền thống, để có thể chất thêm những danh hiệu.
Còn Mbappe, hôm qua anh có ở Paris không?
Hoài Thương