Khi nhiều đồng niên đã treo giày từ lâu, tiền vệ Joaquin Sanchez đang trong năm thứ 16 gắn bó với Betis và vừa cùng đội đoạt Cup Nhà Vua Tây Ban Nha.
Ở tuổi 41, Joaquin là cầu thủ duy nhất trong lịch sử đoạt hai Cup Nhà Vua với Betis. Chính anh thực hiện thành công cú sút trong loạt luân lưu, sau khi vào sân từ ghế dự bị. Là đội trưởng, Joaquin nâng cúp, khóc trên sân và chia sẻ khoảnh khắc trọng đại. “Đây là ngày quan trọng nhất đời tôi”, anh nói sau khi cùng Betis thắng Valencia 5-4 trong loạt luân lưu ở chung kết ngày 23/4.
Từ khi thăng hạng La Liga mùa 2015-2016, Betis luôn thi đấu tốt. Họ vào top 10 bốn mùa, trong đó hai lần ngoi lên top 6. Nhưng để có một danh hiệu, CLB phải chờ đợi đúng 17 năm, kể lần hạ Osasuna trong trận chung kết Cup Nhà Vua 2004-2005 mà Joaquin cũng góp mặt. Vì thế, chiến thắng bằng luân lưu trên sân La Cartuja cách đây ít ngày có nhiều ý nghĩa với bản thân tiền vệ sinh năm 1981 cũng như với lịch sử đội bóng áo sọc trắng xanh.
“Chiếc Cup không phải thành quả của riêng mùa này, mà của nhiều năm cộng lại, khi đội bóng tiến bộ từng bước, cải thiện không ngừng”, Joaquin nói sau trận. “Đây là mùa bóng tuyệt vời. Tất cả xứng đáng với giây phút này. Càng tuyệt hơn khi chúng tôi vô địch ngay tại Seville, trên quê hương của mình với tư cách những Beticos”.
Cảm hứng từ danh hiệu vừa đoạt được là động lực để Joaquin nhận lời gia hạn hợp đồng với Betis – quyết định mà anh đắn đo từ đầu mùa này. “Tôi không biết có làm xáo trộn kế hoạch đã định trước hay không, nhưng rất tiếc, tôi sẽ tiếp tục thêm một năm nữa”, anh nói tại bữa tiệc mừng công trên sân nhà Benito Villamarín.
Và ngay lập tức, HLV Manuel Pellegrini ủng hộ: “Tôi rất vui vì Joaquin là đội trưởng của đội bóng. Cậu ấy đã chứng minh được tầm ảnh hưởng trong mỗi buổi tập, mỗi trận đấu”.
Về chuyên môn, tuổi 41 không phù hợp để Joaquin phiêu lưu. Trên thực tế, anh cũng không được Pellegrini sử dụng nhiều mùa này, khi ông có nhiều lựa chọn cho vị trí tiền đạo lùi và chạy cánh, từ Canales, Fekir, Juanmi, Cristian Tello cho đến một sản phẩm từ học viện là Rodri, và tuyển thủ quốc gia Mexico – Diego Lainez. Những cầu thủ này trẻ hơn nhiều so với Joaquin, như Lainez sinh năm 2000 – đúng năm Joaquin… ra mắt đội một Betis.
Nhưng sự có mặt của cầu thủ chạy cánh kỳ cựu mang nhiều ý nghĩa hơn thế. Sau 16 năm cống hiến, tính cả ba năm ở học viện và hai giai đoạn chơi chuyên nghiệp, Joaquin là hiện thân, là biểu tượng của Betis. Anh không chỉ đóng góp tích cực vào chuyên môn như đã làm trong trận chung kết Cup Nhà Vua vừa xong, mà còn là một thủ lĩnh tinh thần. Mỗi lời nói của Joaquin mang tính động viên rất lớn.
Tờ The Athletic thuật lại nguyên văn một “bài phát biểu” của Joaquin với đàn em trước lượt về bán kết Cup Nhà Vua Tây Ban Nha gặp Rayo Vallecano. Anh cũng chơi trận này, cùng Betis hoà 1-1, và thắng 3-2 chung cuộc. Toàn đội Betis – gồm cả HLV Pellegrini – quây quanh khi Joaquin cất tiếng.
“Tôi muốn thấy khuôn mặt của các bạn”, anh nói. “Tôi không biết mình đang nói với tư cách một đồng đội, một người bạn, một đội trưởng, hay là gì nữa, nhưng tôi chắc chắn mình là một ‘Betico’, và tôi hiểu cảm giác của rất nhiều CĐV đội bóng”.
“Beticos và đội bóng này đã khổ sở suốt nhiều năm qua, trong nỗ lực giành giật vinh quang”, Joaquin tiếp tục. “Giờ là lúc được tưởng thưởng. Chú tôi từng dạy rằng không gì ngọt ngào hơn việc khiến người quanh mình hạnh phúc. Anh em, hãy ra sân, cho tất cả thấy chúng ta muốn vào chung kết”.
Toàn đội Betis đồng lòng hô lớn: “Tiến lên”.
Người chú mà Joaquin đề cập thường trả vé tàu cho đứa cháu 15 tuổi di chuyển từ nhà của họ tại El Puerto de Santa Maria, gần Cadiz, tới sân tập của đội trẻ Betis. Ông qua đời khi thậm chí chưa được chứng kiến Joaquin ra mắt đội một năm 2000 rồi nâng Cup Nhà Vua 2005, năm mà Joaquin, ở tuổi 23, đã là thủ lĩnh dẫn dắt đội bóng xứ Basque tới vinh quang.
Chiếc Cup Nhà vua, vì thế, không chỉ mang ý nghĩa thành tích, cũng không phải cái cớ cho thêm một năm hợp đồng. Danh hiệu này ghi dấu một lần Joaquin được hạnh phúc với trái bóng tròn.
Như anh nói, “hạnh phúc là việc khiến người xung quanh hạnh phúc”, Joaquin chưa từng quên nhiệm vụ. “Một đứa trẻ hướng ngoại, luôn vui vẻ” là cách anh được nhớ đến ở Betis, bên cạnh số áo 17 với tốc độ đặc trưng và dáng chạy nước rút không thể nhầm lẫn.
Alexis Trujillo, thầy cũ của Joaquin ở đội trẻ, cũng mô tả về anh như vậy. “Từ bé đến lớn, cậu ấy chơi bóng với niềm vui vô bờ, không hề thay đổi. Đó là chìa khóa cho thành công mà Joaquin có được”, người hiện là quản lý đội một Betis kể.
Cựu HLV Betis Serra Ferrer, thì nói về học trò cũ thế này: “Joaquin vào đời với một DNA đặc biệt trong cách tiếp cận mọi chuyện. Cậu ấy có tài ứng biến trong mọi tình huống, như họa sĩ vẽ tranh. Mỗi lần rê bóng, chuyền bóng là một lần cậu ấy ứng biến để vượt qua tất cả khó khăn gặp phải”.
Phẩm chất thủ lĩnh cũng là một điểm mạnh khác của Joaquin. Ferrer nói thêm: “Ngoài sân cỏ, cậu ấy là thủ lĩnh bẩm sinh. Joaquin có thể nhìn thấy mặt tích cực ở giai đoạn tồi tệ. Còn khi tốt đẹp, cậu ấy biết cách kìm hãm sự chủ quan”.
Joaquin không lựa chọn chiến thắng để lên tiếng, mà cất tiếng nói trong những thời điểm ngặt nghèo. Anh trở lại Betis năm 2015, và thăng hoa từ năm 2017, khi đội bổ nhiệm Quique Setien. Betis từ đó lên nhóm đầu La Liga, còn Joaquin được trọng dụng. Trong hai mùa thời Setien, anh ghi 11 bàn, kiến tạo 11 lần sau 79 trận. Hai trong những pha kiến tạo của anh diễn ra trong chiến thắng 5-3 ở trận derby với Sevilla trên sân Sanchez Pizjuan, và anh cũng ghi một bàn thắng muộn nổi tiếng ở trận derby nổi tiếng khốc liệt này.
Setien nói với The Athletic: “Đừng xem hộ chiếu để tìm tuổi Joaquin. Hãy nhìn cách đá và những gì cậu ấy mang lại. Joaquin phù hợp với bóng đá của tôi, luôn thể hiện sống động mỗi khi có bóng. Cách cậu ấy chơi bóng cũng chính là cậu ấy ngoài đời: Rất sinh động”.
Thái độ tích cực cùng tác phong chuyên nghiệp giúp Joaquin thi đấu thường xuyên, rất ít khi chấn thương, và tỏa sáng ở ngưỡng tuổi 40. Khi được hỏi về bí quyết, anh tiết lộ: “Thịt giăm bông Tây Ban Nha, đồ uống làm từ rượu vang và… bú sữa mẹ cho đến năm 6 tuổi”. Một phần ba câu này là đùa, nhưng không phủ nhận, Joaquin rất nghiêm túc với sự nghiệp.
Instagram của anh tràn ngập video về các buổi tập luyện, chứng tỏ sự tập trung tuyệt đối cho bóng đá. Đây có thể mới là bí quyết thật, khi Joaquin nói với kênh Canal Sur năm 2021: “Tôi không có bí quyết. Bạn có thể tài năng thiên bẩm, nhưng cần nhiều hơn thế để tồn tại. Tôi tập luyện nhiều hơn bất cứ ai, nghỉ ngơi nhiều hơn bất kì ai và ăn uống tốt hơn bất cứ ai. Quan trọng hơn cả, tôi yêu bóng đá hơn bất cứ ai trên đời này. Đá ở tuổi này, bạn phải chuẩn bị tâm thế để hy sinh”.
Một cầu thủ như thế này, đương nhiên, xứng đáng với mọi sự yêu mến. Tuổi 40 của Joaquin không có gì bất thường, khi anh vẫn mang lại hạnh phúc cho rất nhiều người xem anh chơi bóng.
Đỗ Hiếu (theo The Atheltic)