Tây Ban NhaTrả lời tạp chí Panenka số tháng 2/2022, tiền vệ Real Casemiro ca ngợi công việc phòng ngự, và kể về những lần đối đầu Lionel Messi.
– Lúc lớn lên, vị trí mà anh muốn thi đấu là gì?
– Tôi muốn trở thành Ronaldo Nazario, hay Romario. Nhiều người bông đùa rằng tôi thi đấu như anh ấy. Nhưng ai cũng muốn thi đấu như họ. Hoặc như Bebeto.
– Làm thế nào mà một người muốn làm tiền đạo lại trở thành một trong những tiền vệ phòng ngự hay nhất thế giới?
– Tôi luôn cống hiến hết mình vì bóng đá, từ khi còn bé. Nếu tôi có trận đấu vào lúc 17h thứ Bảy, tôi sẽ đến sân từ lúc 13h, và hỏi xem có ai không thể thi đấu trong trận đấu sớm không. Tôi sẵn sàng đá mọi vì trí, dù là thủ môn, trung vệ, hậu vệ cánh hay tiền vệ. Tôi rất dễ thay đổi vị trí, bởi tôi yêu thích tất cả. Tôi không tức giận khi được xếp đá cánh, hay làm thủ môn. Vì thế, không khó để tôi từ bỏ vị trí tiền đạo và thích nghi với tiền vệ. Đó là một trong những phẩm chất giúp tôi thích ứng nhanh, không chỉ về vị trí đâu. Nếu đó là một trận đấu hay, cống hiến, tôi biết cách thi đấu. Nếu đó là trận đấu xấu xí, căng thẳng, tôi cũng biết cách đá. Nếu bạn cần tranh chấp, tôi sẵn sàng làm điều đó. Nếu bạn muốn tận hưởng trận đấu, tôi cũng sẵn lòng thay đổi. Khả năng thích nghi này xuất phát từ việc tôi sẵn sàng thi đấu bất cứ vị trí nào, từ khi còn là một đứa trẻ.
– Lối chơi của Real ảnh hưởng rõ rệt khi anh không có trên sân.
– Một ngày nọ, Ancelotti nói với tôi rằng: ‘Cậu là một trong số ít người có thể chơi một trận đấu đẹp mắt, và cả những trận đấu xấu xí nữa’. Ngay lập tức, tôi tự nhủ rằng: ‘Hãy sẵn sàng bởi tôi sẽ đá chính trong trận gặp đội hạng Ba Alcoyano tại Cup Nhà Vua Tây Ban Nha’. Tôi nghĩ điều đó xuất phát từ thời thơ ấu. Tôi thích nghi với bất kỳ trận đấu nào, và bất cứ phong cách thi đấu nào.
– Khi anh trên sân, công việc phòng ngự của Toni Kroos và Luka Modric là thế nào, nếu họ không phải làm những việc như phá lối chơi của đối phương, phạm lỗi, nhận thẻ hay đá xấu?
– Một điều ít người biết là các trận bóng thường kéo dài trung bình 97 phút. Và cầu thủ Real có bóng trong trung bình hai phút rưỡi. 95 phút còn lại, chúng tôi chạy chỗ, lấp khoảng trống, giúp đỡ đồng đội. Nhiều người chỉ nhìn vào khoảng gần ba phút kia và nói họ thi đấu chất lượng, tốt, và quên những phút còn lại. Phạm lỗi để ngăn đối phương phản công, lấp khoảng trống, buộc đối thủ phải chuyền về – những công việc đó tồn tại và trận đấu kéo dài khoảng 97 phút. Đôi khi việc đá không bóng còn quan trọng hơn cả khi có bóng. Những trung vệ hay một tiền vệ phòng ngự như tôi chơi lùi sâu, phải cảnh giác nhiều hơn, và giảm thiểu tối đa việc mắc lỗi.
Tôi luôn nói một đội phải kết hợp nhiều phong cách, cầu thủ chất lượng, những người chạy chỗ và giúp đồng đội. Phải có sự đan xen như vậy. Ví dụ, như về Modric, Kroos và tôi, người này giúp người kia, và người kia lại hoàn tất công việc của người còn lại. Một người chuyền bóng, một người thi đấu quyết liệt, và một người có ma thuật. Đó là ví dụ mang tính khuôn mẫu nhất. Nếu không có sự đoàn kết hoặc tương hỗ, một đội sẽ không thể thi đấu. Đó là lý do tôi nói rằng tôi rất vinh dự khi giúp Marcelo, bởi anh ấy có phẩm chất mà không hậu vệ cánh nào trên thế giới có thể so sánh. Nếu tôi lùi về sau, lấp khoảng trống cho Marcelo, tức là tôi biết anh ấy có thể giúp chúng tôi tấn công.
– HLV Atletico, Diego Simeone nói rằng anh mang lại sự cân bằng cho Real. Anh có cảm thấy mình được đánh giá cao bởi các HLV hơn người hâm mộ không?
– Tất cả cầu thủ trong đội đều quan trọng. Nhưng tiền vệ phòng ngự là một trong những vị trí quan trọng nhất. Đó là nơi xảy ra mọi thứ. Tôi cảm nhận mình nhận được tình cảm to lớn từ các CĐV Real, và cũng cảm thấy được quý trọng bởi ban huấn luyện và đồng đội. Dù vậy, việc người hâm mộ muốn xem điều gì đó mang tính biểu diễn cũng là chuyện bình thường. Đó là những gì thú vị về bóng đá. Nếu bạn chỉ xem một người tranh chấp bóng thì sẽ nhàm chán. Nhưng điều đó phụ thuộc vào cách nhìn nhận bóng đá của mỗi người. Các HLV hiểu điều này, sẽ nhìn nhận khác với người hâm mộ. Họ biết tôi quan trọng thế nào trong đội. Có một câu nói: ‘Nếu người này không có ở đây, người còn lại không thể tỏa sáng’. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì biết rằng ai hiểu bóng đá sẽ hiểu ‘lối đá xấu xí’ mà tôi đem lại cho đội.
– Anh nghĩ thế nào sau khi thực hiện một pha tắc bóng, ngăn tình huống phản công nhanh của đối phương, hay tranh chấp thành công?
– Đó là những mục tiêu của tôi. Đó là cách tôi đóng góp cho đội bóng. Đó là điều tôi thích thú nhất về bóng đá, khi tôi lấy bóng thành công. Khép lại một trận, điều đầu tiên tôi muốn biết là mình cản phá bao nhiêu cú sút, hay đánh chặn bao nhiêu lần. Đó là thông số của tôi. Đương nhiên, ai cũng muốn ghi bàn, thi đấu đẹp mắt, biểu diễn nhưng niềm hạnh phúc của tôi là thu hồi bóng. Những con số nói tôi giúp đội nhiều như thế nào.
– Anh nghĩ thế nào khi được nhớ đến bởi lối đá rắn?
– Thông số phạm lỗi đã nói giúp cho tôi. Tại Real, tôi chỉ bị đuổi khỏi sân hai lần. Quan điểm đó không khiến tôi khó chịu. Đó là công việc của một tiền vệ phòng ngự. Mạnh mẽ, tranh chấp và cắt đứt các đợt phản công. Đó là công việc của tôi. Ngoài ra, có sự khác biệt lớn giữa phạm lỗi và việc đá xấu. Phạm lỗi trong bóng đá mang lại chiến thắng, và chưa bao giờ là vấn đề cả. Việc phạm lỗi cần thiết cũng cho thấy chúng ta hiểu trận đấu. Tôi luôn cố gắng vào trúng bóng. Tôi đá quyết liệt, đó là phẩm chất của tôi, và tôi cũng thích cường độ thi đấu cao. Nhưng tôi không thi đấu với cái đầu nóng. Hơn nữa, nếu tôi làm ai đó bị đau, tôi cảm thấy rất tức giận. Phạm lỗi là một phần của bóng đá. Nhưng tôi chưa bao giờ muốn làm đau ai. Đó là những giá trị mà mẹ đã dạy tôi. Tôi không muốn làm đau, hay xúc phạm ai cả. Đương nhiên, có những lúc tôi căng thẳng, đó là điều bình thường và sẽ xảy ra. Tôi vẫn sẽ phạm lỗi, nhận thẻ, nhưng điều đó không làm tôi mất giá trị.
– Anh tập luyện với cường độ thế nào để tạo mối liên kết với Kroos và Modric?
– Không. Chúng tôi không cần tập luyện nữa. Thành thật mà nói, chúng tôi cứ đá thôi. Chỉ một cái nhìn là chúng tôi hiểu nhau rồi. Người còn lại muốn chuyền bóng đi đâu, chuyền thế nào. Chúng tôi không cần phải nói. Những năm qua, chúng tôi đã kết nối với nhau theo cách đặc biệt, và mùa này, tôi nghĩ chúng tôi còn thân thiết hơn ở ngoài đời. Chúng tôi có tình bạn đẹp lạ thường, mối liên kết đó vượt xa ngoài sân cỏ, đó là sự ăn ý, tình bạn và những câu chuyện đùa. Chúng tôi là bạn, và thích chơi cùng nhau.
– Anh có nghĩ mình giúp Kroos và Modric thi đấu hay hơn không? Hay theo chiều ngược lại?
– Vị trí và chất lượng của họ là điều không phải bàn cãi. Nhưng đó cũng là cách họ giúp tôi phòng ngự. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ, chúng tôi biết phải làm gì. Trên sân, chúng tôi không nói nhiều, mà chỉ cần nhìn thôi là đủ.
– Vậy khi các anh nói nhiều, có phải là vì trận đấu không diễn ra theo chiều hướng tích cực?
– Hoàn toàn ngược lại. Nhiều lần, chúng tôi phải che miệng vì các máy quay. Đó là khi chúng tôi đang trêu đùa nhau. Tôi nói nghiêm túc đấy. Nếu chúng tôi nói nhiều, tức là chúng tôi đang đùa, hay cười vì một cái gì đó.
– Cảm giác khi vô địch Champions League thế nào?
– Khi bạn trong khoảnh khắc đó, bạn không cảm nhận được sự vĩ đại của những gì bạn đạt được. Giờ đây, khi nhìn lại, tôi cảm thấy nó to lớn hơn rất nhiều. Khi đó, bạn thi đấu, chiến thắng, ăn mừng và nghĩ rằng đó là điều bình thường, đến mức bạn không nhận ra tầm quan trọng của nó. Hôm nay, tôi nhận thức những gì chúng tôi đã đạt được. Một điều gì đó lịch sử. Đây là CLB sống với những chiếc cúp Champions League, và sẽ tiếp tục vô địch trong thời gian tới.
– Anh nhìn nhận thời kỳ Real thống trị Champions League thế nào: Real của Zidane, hay Real của Ronaldo?
– Real vô địch Champions League ba năm liền. Sự xuất hiện của Zidane ở vị trí HLV là rất quan trọng, nhưng Real khi đó cũng sở hữu nhiều ngôi sao. Tôi nói thế nào cũng là không công bằng. Tam tấu BBC – Bale, Benzema, Cristiano – thật không thể tin được. Hay các tiền vệ. Hàng thủ thì có Carvajal, Marcelo, Varane và Sergio Ramos. Keylor Navas đứng trong khung thành. Một CLB tuyệt vời.
– PSG với nhiều ngôi sao đang chờ Real ở vòng 1/8 Champions League năm nay, và trong đó có Messi. Anh có nhớ Messi không?
– Không. Không thể nhớ Messi được. Tôi nói thế này, việc Messi không còn ở Barca cho thấy khác biệt rất rõ ràng, anh ấy đại diện cho Barca. Nếu bạn yêu bóng đá, bạn sẽ yêu Messi. Anh ấy là một trong ba người giỏi nhất trong lịch sử. Khi Messi rời đi và Barca bước vào giai đoạn chuyển giao, bạn có thể thấy tầm quan trọng của anh ấy với CLB. Đó là lý do Messi là biểu tượng của Barca. Và anh ấy sẽ sớm trở lại Bernabeu, nhưng chúng tôi cũng sẽ sẵn sàng. Một mình tôi không thể ngăn cản Messi. Các đồng đội sẽ hỗ trợ tôi làm điều này. Trận gặp PSG là cuộc đấu tuyệt vời.
– Có sự tương đồng nào giữa năm đầu của Real không có Ronaldo và năm đầu của Barca không Messi không?
– Đó là điều bình thường. Chúng tôi không nhận ra điều đó khi có họ bên cạnh, nhưng Messi và Ronaldo đã thay đổi bóng đá. Thông thường, những chân sút tốt nhất của mùa chỉ ghi 20 đến 25 bàn. Nhưng họ xuất hiện và ghi tới 40, 50 rồi 60 bàn. Điều đó dường như là không thể. Họ đã thay đổi môn thể thao này. Ronaldo ghi nhiều bàn hơn số trận thi đấu cho Real. Thật điên rồ. Khi cầu thủ như vậy rời đi, đương nhiên là toàn đội nhớ cậu ấy. Nhưng tôi nghĩ quan trọng nhất là phải phải thay đổi càng sớm càng tốt. Barca phải thích nghi với thực tế mới này. Real đã phần nào thích nghi, và Barca chắc chắn sẽ làm được điều đó. Bởi Real và Barca là hai đội lớn nhất thế giới, và luôn sở hữu những cầu thủ hay nhất lịch sử.
– Cuối tháng Hai này anh sẽ đón sinh nhật 30 tuổi. Thời gian có trôi qua nhanh quá không?
– Tất nhiên là có. Tôi thích ở gần những cầu thủ trẻ, Valverde, Camavinga, Vinícius, Rodrygo hay Lunin. Trong ngày sinh nhật của Militao, mới đây thôi, tôi đã nói với cậu ấy rằng ‘Cố tận hưởng đi, vì mọi thứ trôi đi nhanh lắm’. Cứ ngỡ như tôi mới đến CLB ở tuổi 20 ngày hôm qua thôi. Tôi biết sự nghiệp bóng đá ngắn ngủi, bởi vì bạn sẽ giải nghệ lúc 35 hay 38 tuổi. Bạn vẫn còn trẻ cho cuộc sống. Đó là lý do tại sao tôi muốn tiếp tục tận hưởng bóng đá hết mình. Không chỉ trong các trận đấu, mà còn ở những buổi tập.
– Các cầu thủ có nghĩ nhiều đến tuổi tác không?
– Mỗi người có suy nghĩ khác nhau. Tôi sẽ tiếp tục thi đấu khi còn cảm hứng. Nếu một ngày thức dậy, tôi không muốn đá bóng nữa, tôi sẽ giải nghệ.
– Anh nghĩ sao về việc trở thành HLV?
– Mọi người nói rằng tôi sẽ trở thành HLV. Thực sự đấy, ai cũng nói với tôi như thế, bởi cách tôi nói chuyện, suy nghĩ. Nhưng làm HLV không phải là điều mà tôi cảm thấy thích thú.
– Anh học được gì tại Madrid?
– Câu chuyện về Juanito. Phút thứ 7 các trận, các CĐV lại hát vang, và điều đó nhắc nhở tôi phải chiến đấu đến phút cuối cùng. Nhiều người nói rằng Real là CLB mạnh nhất thế giới, bởi những cầu thủ hàng đầu đều đá ở đây. Nhưng điều tôi học được ở Madrid, là người hâm mộ đánh giá cao sự hy sinh, tập luyện chăm chỉ, cống hiến hết mình, không bỏ cuộc, bất kể kết quả như thế nào, của bạn. Những cầu thủ vĩ đại nhất thi đấu ở đây, Sergio Ramos, Ronaldo, Zidane, Gento, người vừa rời bỏ chúng ta, Di Stefano… Những huyền thoại đó sống mãi cùng CLB, và những người như Juanito – chiến đấu, thi đấu với những phẩm chất trên sân cỏ – là điều tôi đánh giá cao nhất.
– Anh nghĩ gì về sự trưởng thành?
– Đó luôn là một điều tốt, có lẽ là tốt nhất, không chỉ khi tới đến Madrid, mà cả trong thời thơ ấu. Khi còn 7 hay 8 tuổi, nếu thấy trận đấu khó khăn, tôi sẵn sàng lùi xuống giúp đỡ đồng đội, đổi vị trí làm tiền vệ phòng ngự. Vì tôi chỉ có mẹ và các anh em, cuộc sống đã dạy tôi trưởng thành sớm hơn rất nhiều. Mẹ luôn nói đùa rằng tôi như già trước tới 5 tuổi vậy. Tôi đã học được cách che lấp những khoảng cách trong cuộc sống, chẳng hạn như trở thành cha của một gia đình trẻ, hay làm bạn với những người lớn tuổi hơn.
– Trước khi trở lại và toả sáng cùng Real, việc gia nhập Porto theo diện cho mượn ở mùa 2014-2015 có vẻ hữu ích với anh?
– Tôi không được thi đấu nhiều trong nhiệm kỳ đầu của Ancelotti, bởi Real khi đó có nhiều cầu thủ xuất chúng. Xabi Alonso là một trong những người thầy của tôi ở vị trí này, bên cạnh Khedira, Di Maria – người cũng thường xuyên bó vào trong. Đó là điều bình thường. Lúc ấy, tôi vẫn đang trau dồi kinh nghiệm, cố gắng học hỏi, và không biết nên đi đâu. Tôi có thể tới Sevilla. Tôi muốn thi đấu ở đó. Họ đã đưa ra lời đề nghị. Sevilla, lúc ấy, được dẫn dắt bởi Unai Emery, và đã vô địch Europa League. Inter cũng muốn mượn tôi, bởi Chủ tịch Florentino Perez hỏi tôi có muốn tới đó thi đấu không.
Và rồi còn có cả Porto. Thực tế thì việc tới Porto không nằm trong kế hoạch của tôi. Tôi có nhiều lựa chọn, và muốn thi đấu nhiều hơn. Và rồi HLV Julen Lopetegui gọi cho tôi. Chúng tôi nói chuyện khoảng 15 phút, về triết lý bóng đá của ông ấy. Tôi cân nhắc nghiêm túc, và sau ba phút, tôi nghĩ ‘Tôi muốn làm việc với Lopetegui’. Điều tuyệt vời nhất là tôi có quyết định đúng đắn, vì những gì ông ấy làm để giúp tôi phát triển thật điên rồ. Tôi muốn cám ơn Lopetegui vì giúp tôi có ngày hôm nay. Chúng tôi vẫn nhắn tin, không chỉ bởi ông ấy đang làm việc tuyệt vời tại Sevilla, mà bởi ông ấy giúp tôi rất nhiều. Tôi chỉ có thể nói những điều kỳ diệu về Lopetegui. Thật tiếc khi ông ấy không thể tại vị ở Real, bởi bóng đá phải đi kèm với kết quả. Nhưng ông ấy là HLV hàng đầu, nghiêm túc và rất yêu công việc.
Hồng Duy (theo Panenka)