Ngay khi công bố kết quả bốc thăm môn bóng đá tại SEA Games 31, rất nhiều người đã bắt đầu toan tính ty le keo và tham vọng thâu tóm cả 4 bộ huy chương danh giá. Nhưng hãy nhớ, không dễ dàng chút nào bởi ‘ta tiến bộ thì đối thủ cũng không lùi bước’!
Lần đầu tiên sau 19 năm một kỳ Đại hội thể thao Đông Nam Á SEA Games 31 được tổ chức tại Việt Nam. Vì vậy không giành HCV ở các môn bóng đá nam, bóng đá nữ, futsal nam, futsal nữ là điều đáng tiếc. Có vẻ như tối hậu thư mang thông điệp rằng, bằng mọi cách phải chiến thắng trong bóng đá đã có từ lâu, vô hình chung tạo ra rất nhiều áp lực cho đội, nhất là đội U23.
Quả thực, tấm HCV SEA Games luôn là mục tiêu theo đuổi của bóng đá Việt Nam. Nhưng giấc mơ này đã nhiều lần bị chặn đứng, hoặc bởi người Thái với 9 chức vô địch, hoặc là do chúng ta… thua cuộc trước chính mình. Trong trận chung kết gặp Thái Lan tại sân Mỹ Đình tại SEA Games 2003, ai cũng tin U23 Việt Nam sẽ vô địch, nhưng cuối vẫn đành ngậm ngùi bỏ qua cơ hội ngàn vàng này.
Đau lòng nhất là kỳ SEA Games 2009 trên đất Lào, tưởng chừng tấm HCV “dễ như ăn bánh” thì sau khi thắng Malaysia 3-1 tại vòng bảng, trận cuối lại thua đau đớn. Hình ảnh thủ thành Tấn Trường bị ông Calisto bóp cổ vẫn rõ như in trong lòng người hâm mộ.
Nhiều quan chức VFF đã “nghỉ hưu”, hoặc phải từ chức do phong độ thất thường của các đội tuyển quốc gia tại các kỳ SEA Games (và AFF Cup). Tóm lại, dù phải hy sinh V.League và các giải khác, nhưng một trong 2 đội U23, ĐTQG thành công ở giải khu vực thì cũng vui hết!
Sau 30 kỳ SEA Games được tổ chức, 60 năm chờ đợi, phải đến tháng 12/2019, lần đầu tiên bóng đá Việt Nam được giải cơn khát vàng. Tuy nhiên, chỉ một lần là quá ít, chưa thể thỏa cơn khát của người hâm mộ, mong muốn của lãnh đạo VFF và tỷ lệ kèo nhà cái.
Thế mới thấy SEA Games 31 lần này, việc U23 Việt Nam phải bảo vệ tấm HCV được xem là dĩ nhiên trong suy nghĩ của đa số người hâm mộ và giới chuyên môn. Ngay cả một kỳ SEA Games trên sân nhà, dù toàn thắng cũng không thể coi là thành công nếu môn bóng đá nam không có HCV. Nói vậy, không phải không trân trọng huy chương vàng của các vận động viên từ các cuộc thi khác, nhưng có một thực tế nhưng hiếm khi dám từ chối rằng bóng đá là “vua” là “vua thể thao”, không thể khác biệt.
Ngay cả khi họ thất bại tại AFF 2020, Bóng đá Việt Nam vẫn được Đông Nam Á tôn trọng. Trong 5 năm qua, có một mức độ phát triển cấp độ mạnh mẽ, ổn định. Thế hệ người chơi Việt Nam hiện đang chơi bóng đá có trách nhiệm với nghề nghiệp, với màu cờ sắc áo. Cần phải biết tiêu cực rất khó chạm vào họ, thật mạnh mẽ để tin tưởng các giới hạn của những thành tựu bóng đá Việt Nam.
Tất nhiên, so với thế hệ U23 từng chinh chiến tại Thường Châu, thế hệ U23 này không được đánh giá cao hơn, đặc biệt là không có những nhân tố nổi bật trên hàng công. Nhưng bù lại sự gắn kết của lối chơi khi không có các ngôi sao, khát khao thể hiện để nối gót đàn anh là không hề kém cạnh. Dù không quá xuất sắc nhưng thế hệ U23 hiện tại vẫn biết cách giành vé dự VCK U23 châu Á 2022.
Không khó để chỉ ra những hạn chế của thế hệ U23 hiện tại. Về cơ bản, họ không chơi với nhau thường xuyên, tích lũy cả môi trường đỉnh cao lẫn các trận đấu quốc tế, và ít có cơ hội đá cạnh nhau. Tuổi trẻ phải chơi bóng nhiều hơn, chiến đấu nhiều hơn.
Để có được tấm HCV SEA Games 31 chắc chắn không dễ dàng chút nào. Họ cần nhanh chóng cải thiện, yêu cầu ban huấn luyện lấp những lỗ hổng về chuyên môn. Áp lực quá lớn để đẩy trạng thái tinh thần căng thẳng, thậm chí căng thẳng, cũng như một học sinh trước khi tham gia vào một kỳ thi “sinh viên quốc gia” thực sự. SEA Games 31 không dừng ở cấp quốc gia, mà là cả khu vực, xin hãy giảm bớt áp lực phải vô địch Đông Nam Á cho Việt Nam U23!
- Tìm Hiểu Thêm: https://en.wikipedia.org/wiki/Southeast_Asian_Games